Phép màu trong cấp cứu trẻ em

Phép màu trong cấp cứu trẻ em

Hôm nay là ngày vui của mình, ngồi nhớ lại case nhi đêm qua, phải nói là bé siêu may mắn-một phép màu-một điều kì diệu, thoát được lưỡi hái tử thần khi đã bước hẳn một chân vào cửa tử. Giờ hồi tưởng lại lúc đấy, mình chỉ biết nói: Trời thương!

Khoảng 19h30, một phụ nữ trẻ bế trên tay 1 em bé với khuôn mặt ướt đẫm nước mắt chạy vào cấp cứu, vừa thấy người mặc tấm áo blouse trắng là đã khóc, gần như chả thốt lên được một câu trọn vẹn, mình đứng ngay trước mặt, mà chỉ nghe loáng thoáng: cứu con…

Mình nhìn ngay đứa bé mà chị bế trên tay, nó tím và bất động, không còn thở, thế là đưa ngay vào phòng nặng, sờ tim mạch đều không thấy đâu, chết cha, ngưng tim ngưng thở mất rồi.

Thế là vừa ép tim vừa nói chị điều dưỡng kêu cả ekip cấp cứu vào và gọi khẩn cho khoa nhi. Ui chao, bé thì nhỏ, tận 3 điều dưỡng cố gắng lập đường truyền, người lấy bóng mask bóp, người chuẩn bị ngay bộ NKQ.

Thấy bs T vừa vào, mình để T ép tim ngay, còn mình thì lên trên cầm ngay NKQ mà đặt, may mà không gặp khó khăn gì, hơn chục giây là vào (thiết luật của mình là không ngưng ép tim khi đặt NKQ, trừ một số tình huống quá khó), thế là vừa bóp bóng, vừa ép tim, vừa lập đường truyền.

Trong lúc chờ lập đường truyền TM, thì pha adrenaline bơm qua NKQ, đâu đó khoảng 5-7ph sau bơm adrenaline thì trên monitoring hiện hình ảnh rung thất, thế là mình vặn máy sốc điện lên 30J (đoán trẻ tầm 9kg), sốc lần 1, rồi tiếp tục ép tim. Lúc này ekip nhi khoa vừa đến, thế là cùng nhau hồi sức.

Sau lần sốc đầu tiên thất bại, không thấy tim đập hay mạch đâu, quyết định bơm tiếp adrenaline qua NKQ lần nữa, tiếp tục ép tim. Sau tầm 3-4ph thì lại xuất hiện rung thất, mình vẫn để 30J (máy khoa mình chả có 40J, chỉ có 30 và 50 😭), tiếp tục sốc điện lần 2, rồi ép tim bóp bóng, cho bicarbonate 20ml TMC, chuẩn bị sẵn cordarone.

Lúc này bs nhi và bs T ra hỏi bệnh: ra là bé thò tay vào ổ điện, điện giật bắn ra ngoài, nặng đến ngưng tim ngưng thở, hèn gì 2 ngón tay P của trẻ có vết cháy xém, kinh thật.

Sau lần sốc điện thứ 2 rồi ép tim bóp bóng, khoảng 2-3 phút sau nhìn monitoring nó nhảy ra rồi nhảy vào lại rung thất, nhưng sờ tim thì nó có đập, thôi, cứ ép tim với bóp bóng thêm vài phút xem thế nào. Thật may mắn, tim bé đập đều dần, monitoring không còn rung thất, mà về nhịp như hình, mạch quay cũng đã bắt được, dù khá nhẹ, đồng tử 2 bên 3mm, đáp ứng ánh sáng, SpO2 98-100%.

Rồi, vậy là mình có thời gian để ra giải thích tình trạng trẻ cho người nhà, hiện đã có tim, nhưng vẫn đang trong tình trạng nặng, mẹ trẻ lại tiếp tục khóc, xin mình cố cứu trẻ, thấy chị ấy không thể đứng vững được, mình phải vừa nói vừa dìu chị đến ghế ngồi, trấn an chị yên tâm, ekip sẽ làm hết sức có thể.

Rồi mình quay vào xem tình hình, lúc này bé bắt đầu có phản xạ, một lúc sau thì xuất hiện nôn ra sữa, thế là phải đặt nằm nghiêng, hút sữa ở cả miệng lẫn mũi, sau khi hút thì bs nhi quyết định đặt luôn sonde dạ dày, ấy vậy mà lát sau bé vẫn tiếp tục nôn ra sữa (hỏi ra thì bé mới bú sữa cách 1h) lần này thì khá hơn nhiều, vì lúc đang hút, trẻ với tay lên, dường như tính cầm cái ống hút, ekip ai thấy cũng mừng cả, vì rõ là bé đã có ý thức hơn một chút.

Lát sau thì monitoring về được nhịp xoang, mạch bắt rõ, HA lên 80/40, ECG 12 chuyển đạo bình thường. Mình rất vui, ra báo tình hình cho người nhà, lần này vừa bước ra thì thấy mẹ bé đang quỳ, vừa khóc vừa chắp tay cầu nguyện, người nhà thì vây kín cả, mình đỡ chị lên rồi báo là hiện bé đã tự thở được, tim đập ổn, đã có huyết áp và phản xạ, và giờ chị cùng anh có thể vào với bé.

Nhìn thấy bé đã cử động được, bố mẹ bé rất xúc động, mẹ bé vẫn khóc mãi nhưng trên khuôn mặt đã loáng thoáng một nụ cười, chị nắm tay con cổ vũ: con ơi, cố lên!… Tầm khoảng 15ph sau, bé vẫn ổn định, ekip cấp cứu và nhi khoa quyết định chuyển bé đến nơi tốt nhất cho bé – viện Nhi Đồng. Mình giải thích với gia đình, dù họ rất mong muốn ở lại viện tiếp tục điều trị, vì thấy được sự quan tâm của mọi người cho bé.

Sau khi được trấn an và giải thích, sẽ đợi thêm 20-30ph, nếu tình trạng bé vẫn ổn, sẽ có bác sĩ nhi và điều dưỡng cấp cứu đi cùng khi chuyển bé qua Nhi Đồng. Sau đó 30ph, tình trạng bé ổn, có lúc mình thấy mắt bé mở ra, quơ quơ tay, mọi người rất vui, cuối cùng thì bé cũng được đưa qua BV Nhi Đồng an toàn.

Cả ekip rất vui mừng và bảo nhau: bé thật may mắn, được trời yêu thương! Có lẽ ông trời đã nghe được lời cầu nguyện của bố mẹ bé.

Mình nghĩ, nếu lúc bé bị giật, không có bố mẹ trông thấy. Nếu nhà bé không ở gần viện, để có thể đưa đến cấp cứu nhanh chóng. Nếu bé không có một bố mẹ hết lòng yêu thương, cầu nguyện. Nếu thiếu dù chỉ một yếu tố nào, thì mọi việc có lẽ đã khác. Đúng là may mắn trời ban.

Tối nay mình vừa gọi lại cho bố của bé để hỏi han tình hình, thì được biết bé đã tỉnh, tiếp xúc được với gia đình, hy vọng bé sẽ khỏe mạnh và sớm xuất viện, mình thật sự rất vui cho họ, cho bé – một mầm non tương lai của đất nước!

Bác sĩ hám tiền?

Leave a Reply