Chuyện xin việc

Bác sĩ y học dự phòng xin việc có dễ không? Ra trường làm sao để không thất nghiệp? Đi xin việc cần những kinh nghiệm gì?

"Đơn

Từ hồi có những khóa bác sĩ y học dự phòng ra trường đến nay, lâu lâu Cactus lên mạng lại thấy những bình luận của nhiều bạn kêu đang thất nghiệp, không thể xin được việc làm, nói em ơi học dự phòng làm chi, anh học xong giờ về chăn dê nè…

Cactus đọc thấy thế cũng đâm ra lo nghĩ, nói ủa sao mà khó thế, chắc giờ người ta còn ít chỉ tiêu với cơ cấu cả rồi. Vừa rồi lại có một khóa nữa ra trường, trong đó có nhiều "đàn em" của Cactus nên mình cũng lo lắng lắm. Cái bẵng đi mấy tuần, tụi nó thi nhau gọi điện khoe anh ơi em xin được việc rồi nè, có đứa lại khóc sướt mướt nói giờ nhiều nơi gọi quá mà em không biết chọn nơi nào cho phù hợp nữa. Nói thì các bạn bảo bốc phét nhưng Cactus thật sự không chém, thề. Có đứa em gái, ra trường bằng giỏi, trong hồ sơ xin việc cũng có 3, 4 bài báo khoa học, nó nộp hồ sơ về trường, về tỉnh nhà, rồi cả mấy Viện nghiên cứu lớn ở Hà Nội nữa, được mấy bữa thì 3, 4 nơi gọi, nói em thu xếp chuẩn bị đi làm nghe, chỗ chị đang rất cần bác sĩ dự phòng, nhất là bác sĩ giỏi đấy. Chỗ nào cũng mời gọi khiến nó suy nghĩ đêm ngày, đắn đo đến nỗi người ngợm hốc hác, ngó tội lắm. Đấy, có bằng giỏi, có năng lực, lại nhanh nhẹn chịu khó nhấc mông đi nơi này nơi kia nộp hồ sơ xin việc thì thiếu gì cơ hội, chứ nó đâu cần ai hậu thuẫn, chạy chọt gì đâu.

Cái Cactus nghĩ, thực ra việc làm đúng chuyên môn cho bác sĩ dự phòng không phải là cạn kiệt đâu, thậm chí ở Hà Nội, Sài Gòn vẫn còn thiếu nhiều lắm, nhưng người ta cần những người giỏi, có năng lực, nhanh nhẹn, chịu khó, không chê lương thấp, không đòi được khám chữa bệnh. Chứ nếu bạn chỉ ngồi ở quê nói huyện nhà, tỉnh nhà phải tuyển tui, tui về cống hiến cho quê hương mà sao lại không có tuyển thì thất nghiệp cũng phải. Chuyện chạy chọt, để dành chỗ cho con cháu thì không phải là không có. Nhưng chỗ này không tuyển thì mình đi chỗ khác, mình có năng lực, lại chịu khó thì sợ gì mà không kiếm ra. Các bạn học Đại học Y Thái Nguyên, Thái Bình, Hải Phòng, Hà Nội ra mà không xin được việc ở miền Bắc thì cứ Trung tiến, Nam tiến mà làm. Cactus đi công tác gặp nhiều bạn làm ở Phú Yên, Khánh Hòa, Tây Nguyên… xuất thân từ miền Bắc và học những trường ở miền Bắc ra cả đấy.

Có nhiều bạn, ra trường cả năm trời mà vẫn ở nhà chăn gà đuổi vịt, đánh chó đá mèo, vì chưa xin được việc ở quê, vì “người ta” cơ cấu với nhau hết cả rồi. Có người hỏi không xin ở quê được thì em đi tỉnh khác, vùng khác mà xin chứ ở nhà miết sao được. Cái bạn ngây thơ hỏi giờ phải đi đâu ạ, em không biết nơi nào người ta tuyển, em không nghe ai nói cả. Người đó chết lặng mấy giây rồi giãy đành đạch, kêu trời ơi sao em học đại học 6 năm ra mà còn ngáo ngơ đến vậy, tự đi mà kiếm chứ chờ chi ai nói. Này nhé, mở máy tính ra lên mạng mà tìm, không thì gọi điện cho nơi này nơi kia hỏi, hoặc nữa là xếp đồ vô ba lô, ra mua vé tàu mà đi suốt từ Bắc vô Nam tìm coi, chứ ngồi ở nhà mà ngáp, đuổi ruồi ruồi chẳng thèm bay thì đến bao giờ mới có việc, mới tự kiếm sống được hả. Nghe thế thì bạn cũng thấy xấu hổ rồi, nhưng còn cố chữa thẹn, nói thực ra em muốn kiếm việc ở quê để gần bố mẹ, mai kia bố mẹ già yếu rồi thì còn có em để mà nhờ vả lúc trái gió trở giời chứ ạ. Lúc này, người đó chống 1 tay lên hông, 1 tay chỉ thẳng vào mặt bạn đó mà hỏi: em muốn ở nhà, kiếm việc ở quê là để đỡ đần bố mẹ hay để bố mẹ đỡ đần cho em đấy hả? Anh nói em nghe, em học hành đàng hoàng ra mà không xin được việc ở quê thì chẳng nhẽ em định ở nhà ăn bám bố mẹ mãi sao, hay tính làm nghề gì khác? Sao em không đi ra ngoài kia, tự kiếm lấy một công việc đúng chuyên môn. Giờ bố mẹ em còn khoẻ thì em cứ đi, mai kia bố mẹ già yếu rồi thì em về lại quê hương cũng chưa muộn mà, khi đó em đã có nhiều kinh nghiệm, lại từ thành phố về thì đâu phải khó khăn đâu, em lại tích luỹ được nhiều thứ thì trở về giúp đỡ quê hương càng tốt chứ sao. Em nên nhớ rằng không mấy ai cả đời chỉ làm một việc, ở một nơi đâu, nên đừng nghĩ rằng ra trường mình nên chọn một chỗ tốt nhất, thoả mãn được tất cả mọi điều kiện, chẳng có nơi nào như vậy đâu. Cho nên hãy chịu khó xông pha đi, giờ chưa có được cái mình ưng ý thì chịu khó vất vả, khắc phục khó khăn để mai này mình sẽ có, thậm chí có được cái ưng ý hơn nữa. Bây giờ em mong muốn cuộc sống thế này nhưng mười năm sau em sẽ nghĩ khác, cho nên trải nghiệm nhiều sẽ càng giúp em nhận ra điều mình thật sự muốn, cần thiết và phù hợp với em hơn. Nhớ nghe em.

Nhớ hồi xưa, lúc Cactus mới ra trường cũng phải tự mò mẫm, tự tìm kiếm thông tin tuyển dụng để đi nộp hồ sơ. Đầu tiên là lên mạng, vô website mấy Viện nghiên cứu, sở y tế hay trung tâm y tế dự phòng mà mình quan tâm để tìm xem họ có đăng tin tuyển dụng không, nếu có thì theo đó mà làm hồ sơ, nếu trên web không có thì lấy số điện thoại của họ, gọi vô nói chị ơi cho em gặp phòng tổ chức cán bộ, em muốn xin việc ạ. Những nơi xa, đi lại cách trở thì Cactus gọi điện hỏi, rồi nói giờ xa quá, em gửi hồ sơ theo bưu điện được không, họ nói ừ em gửi vô đi, địa chỉ nè, thế là gửi. Còn những nơi ở gần thì Cactus nhấc mông lên mà đi, tới từng nơi xem trực tiếp họ làm ăn thế nào, cơ sở vật chất ra sao. Hồi đó Cactus còn chảnh lắm, đi tới đâu cũng phải dạo một vòng ngó nghiêng đã, thấy cơ quan đẹp, sang trọng mới vô nộp hồ sơ, chứ nơi nào tuềnh toàng, nhếch nhác là nghỉ khoẻ, nói bừa bộn như vậy thì sao mà làm việc được. Gặp chỗ nào ưng mắt rồi thì cầm hồ sơ vô thẳng phòng giám đốc, phó giám đốc hoặc phòng tổ chức cán bộ mà hỏi, mà trình bày. Các bạn nhớ nhé, dù gọi điện hỏi hay tới trực tiếp thì cũng nên gặp những người có trách nhiệm với việc tuyển dụng để hỏi, chứ đừng có gặp ai cũng hỏi hoặc hỏi người chẳng biết mô tê gì. Có bạn vừa vào cổng cơ quan nọ, vì nhút nhát nên cứ thập thò, vào không dám vào mà ra cũng chẳng nỡ ra, bảo vệ nhìn thấy mới quát hỏi đi đâu, bạn ấp úng lúng túng nói đi xin việc, cái ông bảo vệ đang bực mình nên bảo về đi chứ cơ quan không có tuyển nữa đâu, thế là bạn tưởng thật nên lủi thủi ra về, đánh mất cơ hội cho người khác. Đi xin việc là đi bán sức lao động của mình, nên mình cứ thẳng lưng mà bước, sợ chi ai.  Mình ăn mặc thật đẹp, đầu tóc gọn gàng, nói năng dễ thương thì vừa mới nhìn người ta đã ưng rồi, đến lúc trình hồ sơ lên thấy từ bao bì bên ngoài đến nội dung bên trong mà được chuẩn bị chu đáo, ngăn nắp, sạch đẹp, mục nào ra mục đó thì càng ưng cái bụng hơn nữa. Nhớ có lần Cactus gọi vào một chỗ trong miền Nam để hỏi xin việc, sau khi nối máy được với phòng tổ chức cán bộ rồi, người ta bắt đầu hỏi Cactus đủ thứ, từ chuyện bằng tốt nghiệp tới kỹ năng này kia, rồi cả sở thích, đam mê nữa. Chị phụ trách nói bằng giọng miền Nam nhẹ nhàng, hỏi Cactus chán thì chị nói về cơ quan, nói về công việc, về tương lai của y học dự phòng, vân vân và vân vân. Sau cùng chị bảo, em nói chuyện dễ thương ghê, chị làm việc cả ngày căng thẳng đầu óc quá, gặp được em nói chuyện dễ thương nữa chị mừng hết biết, bao nhiêu mệt mỏi bay đi đâu hết luôn, thật đấy, em gửi hồ sơ vô đây đi, chị đọc địa chỉ cho nè, gửi hồ sơ rồi nhanh nhanh vô làm nghe em. Cái Cactus dạ dạ ríu rít, nói chị ơi chị làm em tốn tiền điện thoại nhiều lắm, chị biết hông?

 

Leave a Reply